Hiên Viên Kính Tuyên hỏi: "Lát nữa trên giường, tẩu tử phải thi triển hết bản lĩnh ra đấy nhé, nữ tử có mười tám môn võ nghệ cơ mà."
"Hiên Viên Kính Tuyên, ngươi còn không bằng súc sinh!"
Ngoài cửa truyền đến một tiếng quát phẫn nộ.
Hiên Viên Kính Tuyên nghe thấy giọng nói quen thuộc, lười biếng chẳng thèm quay đầu, phóng túng cười nói: "Thanh Phong, nghe nói tên tạp chủng họ Viên mà ngươi coi trọng đã nửa sống nửa chết rồi, vậy nên kết cục của nương ngươi hôm nay, chính là số phận của ngươi mấy năm sau đó. Thúc thúc có đủ kiên nhẫn để đợi đến ngày ấy. Thậm chí thúc thúc còn nghĩ, đến khi ta ở tuổi lục tuần, phải chăng Thanh Phong cũng đã có nữ nhi tuổi trăng tròn rồi không? Xưa kia không hiểu sáu chữ 'độc hưởng lục địa thanh phúc' trên tấm bia đá kia có ý nghĩa gì, giờ đây mới thấu hiểu phúc phận như vậy, quả thực chỉ có thần tiên mới được hưởng."




